Con biết có thể thầy sẽ không bao giờ đọc được những dòng này nhưng con
vẫn muốn viết ra bằng tất cả tình cảm, lòng kính trọng của mình để tri ân thầy,
tri ân người cha thứ hai trong cuộc đời của con.
Thầy là
một người giáo viên tỉnh lẻ bình thường, một giáo viên vùng sâu vùng xa của đất
Đồng Nai. Nhiều người cứ nghe đến Đồng Nai lại cho đó là một tỉnh giàu có, song
bên cạnh đó vẫn còn nhiều những vùng quê nghèo như quê ta thầy nhỉ. Con viết
những dòng này trong giờ nghỉ trưa tại cơ quan, khi mà con bất chợt đọc được
Nét bút tri ân trên báo Tuổi trẻ.
Cảm xúc của con lúc này
mãnh liệt và dâng trào quá, con cũng không biết viết từ đâu, viết như thế nào.
Cuộc đời con thầy không sinh con ra nhưng thầy là người đã giúp con nhận thức
được giá trị của cuộc sống, nhận thức được giá trị của đồng tiền, giá trị của
sức lao động và là điểm tựa để con bắt đầu một cuộc đời mới sau vấp ngã đầy cay
đắng và tủi nhục.

Cha mẹ luôn động viên chúng con cố gắng học để có cái chữ, để mà thoát nghèo. Vì thế con cố gắng học, con có thể nghèo hơn, ăn mặc rách nát hơn nhưng con sẽ học giỏi hơn những người bạn của mình, con luôn xác định như vậy để vươn lên. Con cảm thấy hạnh phúc ngập tràn khi mười hai năm liền mình làm lớp trưởng, mười hai năm đạt thành tích cao, tự hào với giấy khen của trường, của sở đào tạo cho kết quả học tập, thành tích “học sinh nghèo vượt khó học giỏi”…